Cả một khoảng không hàng triệu km2 lọt giữa sông Dương Tử và sông Hồng của việt nam lại không thể có ghi dìm nào về loại rùa hồ nước Gươm đẩy đà này.
Ngay từ thời điểm năm 2001, các cán bộ của Chương trình bảo tồn rùa Châu Á đã hợp tác vào việc nghiên cứu và phân tích về những loài rùa sống Việt Nam. Đến năm 2004, quá trình tìm kiếm thành viên rùa khổng lồ ngoài hồ gươm bắt đầu. Người nhận nhiệm vụ trực tiếp, nặng trĩu nề độc nhất là anh Nguyễn Xuân Thuận, Điều phối viên của Chương trình bảo đảm rùa Châu Á.
Hàng chục nhà khoa học của tổ chức nước ngoài đã lăn lộn nhiều năm nay chỉ với ao ước ước chụp được ảnh rùa khổng lồ. |
Mấy năm trời lăn lộn vất vả tra cứu kiếm, song thông tin họ thu được chỉ nên những mẩu chuyện kể săn rùa, cảnh giết rùa khổng lồ, những chiếc bẫy, phần đông vũ khí để săn rùa người dân còn lưu gìn giữ hoặc vài cái đầu, mai, vài ba mẩu xương rùa.
tled_3.jpg” alt=”” style=”width: 500px; height: 351px;”> |
Pano giới thiệu về rùa Hồ Gươm của Chương trình Bảo tồn rùa Châu Á. |
tled2.jpg” alt=”” style=”width: 500px; height: 333px;”> |
Cả khu vực rộng lớn cả triệu km2 giữa sông Dương Tử và sông Hồng ko hề có loài rùa Hồ Gươm khổng lồ. |
Pano giới thiệu rùa Hồ Gươm mà anh Nguyễn Xuân Thuận phát mang lại người dân quanh đầm Minh Quân. |
Đầm Minh Quân, địa điểm các nhà khoa học của Chương trình rùa Châu Á, vào đó có Nguyễn Xuân Thuận, đã bỏ nhiều năm nghiên cứu, tìm kiếm rùa khổng lồ. |
Học sinh ở những vùng nghi có rùa khổng lồ được Chương trình Bảo tồn rùa Châu Á giáo dục tình yêu với loài rùa.Ảnh: Chương trình Bảo tồn rùa Châu Á cung cấp. |
Ông Trần Trọng Dần kể, mấy năm trước ông chèo thuyền chở Thuận cho một cù lao thân đầm, chỗ ông thường xuyên chạm mặt rùa. Lúc lội tị nạnh bõm lên bờ, anh Thuận bảo: “Sao lại sở hữu vũng trâu đằm chính giữa hồ nỗ lực này hả ông?”. Ông dần tức tối mắng chàng trai chuyên gia rùa: “Mắt mũi anh nuốm nào mà lại bảo đấy là vũng trâu đằm. Vệt móng cào sắc lẹm, lốt riềm nó miết vào khu đất nhẵn thín nắm này là vết con giải đấy. Trâu đằm thì xung quanh phải bao gồm dấu chân chứ!”.
tled23.jpg” alt=”” style=”width: 500px; height: 369px;”> |
Hai cá thể rùa Hồ Gươm (giải Thượng Hải) ở Trung Quốc. Ảnh: Chương trình Bảo tồn rùa Châu Á cung cấp. |
Phát hiện dấu vết rùa mập mạp đánh ổ sống cù lao, anh Thuận với ông Dần sẽ làm một chiếc bẫy nhằm tóm rùa. Cái mồi nhử như cái chuồng lợn tạm bợ của bà bé miền núi, gồm nhiều cọc đóng xung quanh. Cá sống, cá chết bốc mùi vị tanh ngòm được thả vào mồi nhử để dụ rùa. Khi rùa vào ăn, cửa mồi nhử sẽ sập xuống, nhốt luôn rùa khổng lồ.
Tuy nhiên, khi report lãnh đạo yên bái về “đề án” cầm sống rùa khổng lồ, lãnh đạo tỉnh đang từ chối. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận được theo dõi, chụp hình và giữ kín hoàn toàn chuyện rùa lớn tưởng ở đầm Minh Quân. Chũm là dự án công trình tóm sinh sống rùa của ông Dần cùng anh Thuận thất bại.
Ông Trần Trọng Dần là người thường xuyên chở anh Thuận đi tìm rùa ở đầm Minh Quân. |
Chương trình rùa Châu Á còn cấp lương đến ông Thiện, nhà ở tức thì cạnh đầm Minh Quân. Hàng ngày, ông Thiện cùng anh Thuận làm mỗi nhiệm vụ đi tìm dấu vết rùa. Hễ chụp được tấm ảnh, với cái đầu lớn như cái phích thò lên, thì coi như bõ công cả năm tìm kiếm, theo dõi.
Tuy nhiên, suốt một năm dầm dề nằm ở đầm theo dõi, rồi còn nhiều năm đi về thực địa theo giai đoạn nữa, anh chàng Nguyễn Xuân Thuận vẫn chưa chụp được hình ảnh rùa ở đầm Minh Quân. Từ bấy đến nay, lúc Thuận đã rời bỏ công việc này, ông Thiện vẫn nạp năng lượng lương của Chương trình Bảo tồn rùa Châu Á, và vẫn đều đặn cụ công việc hàng ngày của Thuận là vác ống nhòm, máy ảnh đi tìm rùa. Họ trả lương mấy năm trời cho ông Thiện, chỉ với ao ước ước, một ngày nào đó, ông tặng họ một tấm hình rùa đang nổi.
Kể chuyện anh chàng Nguyễn Xuân Thuận đi thực địa tìm rùa Hồ Gươm, tôi chợt nghĩ đến những cái lắc đầu của “người rừng”, thầy thuốc Trần Ngọc Lâm (sống vào rừng Hoàng Liên Sơn, Lào Cai) khi nhắc đến các nhà khoa học Việt Nam. Ông Lâm kể, có đến cả chục giáo sư, tiến sĩ, nhà khoa học, nghiên cứu sinh đến gặp ông nhờ ông dẫn vào rừng tìm cây thuốc, mô tả, viết dự án, công trình khoa học… tuy nhiên các nhà dược học của chúng ta thường chỉ đi bộ đến bìa rừng là thở dốc, ko đi nữa. Họ đưa máy ảnh mang đến ông Lâm, nhờ ông vào rừng chụp hộ, hoặc tả lại hình đáng cây lá để họ ghi chép. Ghi chép theo lời kể tạm đủ rồi, họ kéo về Sapa nghỉ dưỡng, hết thời gian đi công tác thì về Hà Nội. Thế mà, các công trình họ công bố, cứ y như thật.